Du học là để học về cuộc sống.

Mỗi buổi sáng thức dậy, cảm giác đầu tiên sẽ là sự cô đơn, rồi tự hỏi mình đang ở đâu và sắp làm gì? Nhìn ra ngoài cửa thấy sương lạnh buốt và biết mình có một ngày dài để chiến đấu. Nghe tiếng mình nhỏ nhẹ trong lòng: ” Ráng lên nào sống vì tương lai…”

Du học có nghĩa là: sẽ có ngày bật khóc, chỉ có cảm giác run lên và sự trống rỗng trong đầu, buồn bã, cô độc và bi quan! Đây đâu phải là mình?

Du học có nghĩa là: Da sẽ trắng. Gió lạnh sẽ thổi tan nắng mỏng manh khiến da vàng cũng trở thành trắng xanh, trắng muốt. Và gió thổi bay cả những gân hồng ngọt ngào của một đất nước xa xôi, thổi khô nước mắt, lạnh tình người và lạnh trái tim…

Du học có nghĩa là: cơm trắng ngon hơn hamburger, pizza không bằng bánh mỳ, và pasta hay mỳ Ý cũng không sánh được với bát bún gà, bát phở bò giản đơn. Đi nhà hàng nhìn 1 menu dài dằng dặc nhưng lại chỉ thèm những món ăn mẹ nấu…

Du học là xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè, làm gì cũng lủi thủi tự thân một mình. Ốm nằm vật ra cũng tự cố bò dậy mà ăn, mà uống thuốc. Là những chiều đông run cầm cập cầm đeo ba lô, cầm ổ bánh mỳ lê lết hàng giờ đồng hồ đến bến bus bắt xe đi học. Vừa ngồi chờ xe vừa run vừa xoa tay cho ấm, vừa gặm bánh cho qua bữa…

Du học là cái cảnh nhìn nhà nhà người người cùng nhau sum họp, cùng nhau vui vầy những dịp lễ, Tết. Còn mình làm trầy bửa kiếm tiền, tối mịt trở về tự mình chào mình trong căn phòng bé tý chưa đầy 6 mét vuông, tự celebrate bằng một gói chips 1 chai Fanta, 1 quyển truyện vác từ Viêt Nam sang và tráng miệng bằng nỗi nhớ quê nhà da diết, nhớ muốn gào lên chạy ngay về…

Du học có nghĩa là: sẽ phải nhìn theo cái vẫy tay xa xăm của người thân sau lớp kiếng ngăn cách ở sân bay, là nụ cười và lời chúc của bạn tiễn đưa, là nước mắt của mình sau lớp chăn bông dầy, là câu hứa năm sau gặp lại bật ra trên những đôi môi run, là thời gian rất dài…
Du học là cảm giác hụt hẫng mỗi khi có chuyện gì rất vui, muốn gào thét đùa vui nhưng chợt nhận ra quanh mình hình như không ai nghe cả…
Du học là phải vững vàng. Muốn khóc cũng không được khóc vì mình phải mạnh mẽ.
Du học là buồn mỗi khi nói Tây hoá, đua đòi bắt chước theo người ta. trong khi thực chất đâu phải vậy, mà có Tây hoá thì chẳng cần phải du học, ở nhà cũng Tây được…

Du học là không được cảm thông khi chẳng may nói chuyện cứ bị xen vài tiếng ngoại ngữ vào, bị nói là quên tiếng mẹ đẻ khi mà thực chất đâu có muốn thế. Cả năm trời thèm khát được nói tiếng Việt mà khó làm sao, thay vào đó phải dùng, phải luyện cái thứ tiếng nước ngoài để học, thì tất nhiên sẽ bị thành thói quen và cần thời gian để chỉnh khi về thăm nhà chứ.
Du học là đắn đo mỗi khi muốn về mà lại xót vì chi phí khá cao. Nếu cố gắng chịu thì có thể tiết kiệm được vào tiền học nhưng lại rất nhớ nhà và muốn được ở bên mọi người. Du học lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu (nghĩa rộng chứ không chỉ yêu đương) Du học có nghĩa là sẽ chỉ được nhìn bố mẹ qua khung webcam mờ nhỏ xíu trên màn ảnh vi tính và nghe mẹ cười hiền, mấp máy con đừng lo trong điện thoại. Nhưng sau lưng, bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời.


Du học có nghĩa là tự hào. Tự hào thấy mình thay đổi, tự hào thấy mình đang lớn, tự hào vì mình được yêu thương…

Du học sướng? Có ai hiểu chăng nỗi lòng của người xa quê để Học!
Du học có nghĩa là đi Xa học. Là đi học ở xa. Là đi học ở rất xa. Là đi học ở rất rất xa…
Và du học là nhiều khi muốn buông tay vì tất cả những feelings trên, nhưng vẫn phải nắm chặt và tiếp tục bước…